PHẦN II
Cảnh 3
Hà Nội đầu năm 1961
( Phòng làm việc của Đại tướng ở Bộ Tổng tư lệnh. Đêm. Đại tướng khom người nhìn chăm chăm vào tấm bản đồ. Trung tướng Hoàng Văn Thái và Thiếu tướng Lê Trọng Tấn vào)
HOÀNG VĂN THÁI: Báo cáo đồng chí Tổng tư lệnh, tôi Hoàng Văn Thái và Lê Trọng Tấn đến chào anh trước khi đi học.
ĐẠI TƯỚNG: Hay quá..Ngồi đi..( Một sĩ quan bê ra một khay trà, đặt xuống bàn )
SĨ QUAN: Mời các thủ trưởng uống trà. ( quay vào)
ĐẠI TƯỚNG: Cả hai đoàn cùng khởi hành một lúc à?
LÊ TRỌNG TẤN: Vâng ạ. Nhưng đoàn anh Thái chỉ qua Trung Quốc, nhoáng cái là đến..Đoàn của tôi phải ngồi tàu hỏa qua tận Liên Xô..đường xa, ngán lắm..
ĐẠI TƯỚNG:Sao, đường kéo pháo lên Điện Biên còn không ngán, nay ngồi tàu hỏa vi vu trên đường mà lại sốt ruột sao?
HOÀNG VĂN THÁI: Báo cáo anh Văn..chúng tôi không sốt ruột vì đi đường xa..mà là..
ĐẠI TƯỚNG: Có chuyện gì sao?
HOÀNG VĂN THÁI: Thưa anh..Chúng tôi biết lúc này anh cùng Quân uỷ đang đau đầu về những vấn đề nan giải ở chiến trường, nhất là chiến lược chi viện cho Miền Nam..Đường Trường Sơn tuy đã hình thành nhưng chỉ là con đường mòn, khả năng vận chuyển bằng sức người rất hạn chế. Đường tiếp tế trên biển thì..đang rất khó khăn. Từ sau chuyến đi thử đầu tiên của tiểu đoàn 603 đêm 30 tết năm ngoái bị thất bại đến nay đã hơn một năm, tuyến đường biển vẫn chưa khơi thông được..
ĐẠI TƯỚNG: Các đồng chí cứ yên tâm. Không có khó khăn nào có thể cản được quyết tâm chi viện của Miền Bắc đối với Miền Nam. Tôi đã báo cáo với Bác và xin ý kiến anh Ba, gửi một bức điện tối mật cho Trung ương Cục và các tỉnh ven biển Miền Nam yêu cầu các tỉnh tổ chức cho thuyền bí mật ra Bắc báo cáo tình hình bến bãi, tình hình bố phòng ven biển và tuần tiễu trên biển của địch..sau đó sẽ trực tiếp dẫn thuyền vào..
LÊ TRỌNG TẤN: Trời đất ơi, tình hình đang gay go như thế mà chúng tôi lại ung dung ngồi học. Mà phải học mất mấy năm..anh bảo không sốt ruột sao được
ĐẠI TƯỚNG:Thế các cậu bảo chuyện học hành, đào tạo sĩ quan cho quân đội không phải chuyện rất sốt ruột sao? Thử hỏi trên thế giới này có loại tướng lĩnh nào như chúng ta không? Làm tướng, chỉ huy hàng vạn quân, vậy mà không hề được học lấy một ngày về nghiệp cầm quân..
LÊ TRỌNG TẤN: Nhưng chúng ta đã đánh thắng bao nhiêu tên tướng Pháp…
ĐẠI TƯỚNG: Tuyệt đối không được suy nghĩ giản đơn như thế. Mỗi một cuộc chiến, mỗi một thắng lợi đều phải được đánh giá trong hoàn cảnh thực tế của nó. Hoàn cảnh cuộc kháng chiến chống Pháp là khác, rất khác với hoàn cảnh cuộc chiến đầu chống Mỹ hiện nay..Chúng ta vẫn có thể đánh Mỹ bằng du kích, vẫn có thể đánh bằng tầm vông, giáo mác, nhưng chúng ta không thể thắng Mỹ chỉ bằng những thứ đó. Vì thế, vấn đề cấp bách của quân đội hiện nay là phải khẩn trương xây dựng lực lượng chính quy, từng bước hiện đại. Các sĩ quan chỉ huy từ đơn vị lên đến trên Bộ Tổng cần phải được khẩn trương đào tạo..Nhiệm vụ này cũng cấp bách khẩn trương không kém gì việc mở đường chi viện cho chiến trường Miền Nam đâu. Anh Thái đang phụ trách Quân huấn càng phải quán triệt điều này.(Hai tướng nhìn nhau) Thôi, yên tâm lên đường, tranh thủ học được cái gì là cố mà học, tích lũy thành vốn, sau này về nước còn dạy lại cho bọn mình nữa chứ.
HOÀNG VĂN THÁI: Anh Văn..
ĐẠI TƯỚNG: Bây giờ là đầu năm 1961, đến năm 63 các anh về chắc chắn chiến trường sẽ có biến động lớn..Lúc đấy các tướng sẽ tha hồ mà thi thố kiến thức, tài năng.
HOÀNG VĂN THÁI: Báo cáo anh..Là chúng tôi cũng bày tỏ tâm sự với Anh, người anh Cả của chúng tôi như thế thôi, chứ thực tâm chúng tôi đã rất quán triệt. Đêm nay, hai chúng tôi đến để chào từ biệt anh, chúc anh ở lại sức khỏe thật tốt để lãnh đạo toàn quân. Chúng tôi hứa sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ học tập mà Bộ chính trị và Quân ủy đã giao phó.
ĐẠI TƯỚNG: ( Bắt tay) Hãy giữ đúng lời hứa hoàn thành nhiệm vụ học tập. Là người lính, sinh mạng chính trị của chúng ta chính là hoàn thành các nhiệm vụ mà Đảng giao. Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành.Chúng ta không có một ham muốn gì khác.
CẢ 2 TƯỚNG: ( Đứng nghiêm) Xin chấp hành triệt để nhiệm vụ Quân ủy và Tổng tư lệnh giao!
( Trợ lí tác chiến dẫn một cán bộ Miền Nam, gầy yếu, có phần xơ xác trong trang phục bà ba đen vào. Đấy là Thà)
TRỢ LÍ: Báo cáo thủ trưởng, đồng chí Thà từ Khu 6 ra báo cáo tình hình với Đại tướng..
ĐẠI TƯỚNG:( gần như reo lên) Khu 6 hả? Hay quá rồi..
TRỢ LÍ: ( Với Thà) Đây là Đại tướng Tổng tư lệnh Võ nguyên Giáp. Đồng chí Thà chào Đại tướng đi!
THÀ: ( Sững người) Đại tướng..em..( chùi nước mắt)
ĐẠI TƯỚNG: Được rồi..( Ôm chặt Thà) từ khu 6 ra được đến đây là may lắm rồi..À, để tôi giới thiệu nhé. Đây là đồng chí Trung tướng Hoàng Văn Thái, đây là Thiếu tướng Lê trọng Tấn, đều là cán bộ cao cấp của Bộ tổng.
THÀ: Em kính chào các thủ trưởng..
( Hoàng Văn Thái và Lê Trọng Tấn lần lượt bắt tay và chào lại
ĐẠI TƯỚNG: Được rồi, đồng chí Thà ngồi xuống đây..uống trà đi..( tự tay rót trà mời. Thà ngỡ ngàng, run run đón chén nước)
THÀ: Trời ơi, sao Đại tướng lại rót trà cho em..
ĐẠI TƯỚNG: Lúc này đồng chí là thượng khách, một thượng khách vô cùng quan trọng và đặc biệt. Đồng chí uống nước, nghỉ một chút rồi nói cho chúng tôi nghe tình hình trong đó. Bà con mình thế nào, các đồng chí lãnh đạo Khu ủy có khỏe không? Anh Hiển, anh Lê có khỏe không? À, mà cả tình hình của đồng chí nữa..Đi từ trong đó ra đây mất bao nhiêu ngày? Sức khỏe có đảm bảo không? Ăn uống thế nào?..
LÊ TRỌNG TẤN: Anh Văn..Xin anh hỏi từ từ từng câu thì đồng chí ấy mới trả lời được chứ ạ?
ĐẠI TƯỚNG: ( Hơi ngẩn ra, rồi cười) Ừ..tôi mừng quá nên quên mất. Được rồi, đồng chí Thà cứ uống nước, cứ thong thả..rồi nhớ gì thì báo cáo, vấn đề gì trước cũng được. …
THÀ: ( Đứng dậy, lấy ra phong thư) Báo cáo Đại tướng, có lá thư..anh Hiển dặn tôi chỉ được đưa trực tiếp cho Đại tướng..
ĐẠI TƯỚNG: ( Cầm thư) Tốt quá rồi..Trung ương đang rất sốt ruột muốn biết được tình hình đường đi trên biển. ( Tự tay kéo rộng tấm bản đồ, người trợ lí dọn dép khay trà, Đại tướng cầm cây bút đưa cho Thà) Bây giờ đồng chí Thà báo cáo đi, chỉ rõ các vị trí trên bản đồ này..( Thà cứ đứng đực người)
HOÀNG VĂN THÁI: ( Nhắc) Đồng chí cứ bình tĩnh nói đi..
TRỢ LÍ: Đồng chí nhìn vào bản đồ kìa.. Chỉ rõ các bến bãi có thể cập tàu được..
ĐẠI TƯỚNG: Sao thế?
THÀ: ( Run run) Báo cáo các thủ trưởng…Em.. không biết chữ..
( Tất cả sững người)
TRỢ LÍ: Trời đất ơi..đồng chí không thể đọc được những chữ trên bản đồ này sao?
THÀ: Báo cáo các thủ trưởng, tôi mồ côi cả cha lẫn mẹ, 8 tuổi đã phải lặn cá ở biển Cà Ná..Mới lên 15 tuổi, chị tôi đã phải cho tôi thoát li theo Cách mạng..Nếu ở lại chắc tôi đã bị bắt lính hoặc đã chết vì luật 10/59..Cả quê tôi, hầu như không có đứa trẻ nào được tới trường..Không một mảnh làng nào còn nguyên vẹn vì những cuộc bố ráp tát nước bắt cá của chế độ Ngô Đình Diệm..
ĐẠI TƯỚNG: ( Quay mặt, che những ngấn nước mắt) Cán bộ mình trong đó nhiều người như thế...( Tất cả lặng đi vì xúc động. Một lúc sau) Thôi được rồi..Bây giờ tôi sẽ chỉ trên bản đồ, nói từng điểm, đồng chí sẽ báo cáo rõ từng nơi ấy nhé. Đây, cái vạch đỏ này là đường số 1, ngoài này là Vũng Rô, đây là Phan Rang, còn đây là Phan Thiết..Cái mũi nhọn này là Mũi Đèn, còn đây là Vũng Giăng..Đây là Cà Ná..
( Tất cả các tướng cùng Thà đều cúi sát vào bản đồ. Ánh sáng tập trung chiếu vào cụm người như một cụm tượng đài)
Lời kể của Đại tướng: Đêm đó tất cả chúng tôi không có ai cảm thấy mệt mỏi. Chúng tôi thức cùng nhau đến tận 1 giờ sáng. Thà kể cho chúng tôi nghe tường tận từng bến bãi, từng luồng lạch mà anh đã đích thân chèo thuyền tiếp lương, tiếp vũ khí cho chiến trường Nam trung bộ,Tây Nam bộ..Anh còn kể về cuộc đấu tranh gian khổ mà vô cùng oanh liệt của đồng bào đồng chí MiềnNam..Cũng như con đường Hồ Chí Minh trên Trường Sơn được bắt đầu bằng những lối mòn giao liên của người dân Vân Kiều, Pa Cô và nhiều đồng bào các dân tộc khác của Miền Tây Tổ Quốc, con đường Hồ Chí Minh trên biển cũng được khởi nguồn từ những người dân biển chưa biết đọc biết viết như Thà. Con đường Hồ Chí Minh, cũng như tư tưởng Hồ Chí Minh không phải là con đường từ sách vở, từ ý chí chủ quan, từ lí thuyết giáo điều, nó được khởi nguồn từ nhân dân, từ thực tế sống động của cuộc chiến đấu của dân tộc vì khát vọng tự do độc lập.
( Đèn sáng trở lại toàn bộ sân khấu. Đại tướng ôm chặt Thà)
ĐẠI TƯỚNG: Cảm ơn đồng chí Thà rất nhiều. Mấy hôm trước, nhiều đồng chí ở Bến Tre, Cà Mau, Bà Rịa cũng đã ra báo cáo với anh Ba và Bộ chính trị. Có thể nói, các đồng chí đã giúp Trung ương khơi thông một tuyến đường tiếp viện trển biển. Lần này nhất định chúng ta sẽ thành công.
THÀ: ( Đứng ngiêm) Báo cáo Đại tướng, nhiệm vụ anh Hiển giao cho tôi, tôi đã hoàn thành. Xin phép Đại tướng và các thủ trưởng cho tôi sáng mai trở lại chiến trường.
HOÀNG VĂN THÁI: Sao, đồng chí trở về ngay à?
THÀ: Vâng ạ..Đường đi ra mất gần 4 tháng..Tôi nhớ bà con, anh em trong đó lắm..Hơn nữa, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi mà..
ĐẠI TƯỚNG:Nhiệm vụ các anh trong Khu ủy giao đồng chí đã hoàn thành rất tốt. Nhưng bây giờ tôi sẽ giao nhiệm vụ mới cho đồng chí, bao giờ hoàn thành mới được trở vào.
THÀ: Đại tướng giao nhiệm vụ trực tiếp cho em ư? Nhiệm vụ gì ạ?
ĐẠI TƯỚNG:Có hai nhiệm vụ. Một, đồng chí phải vào bệnh viện quân đội kiểm tra sức khỏe, sau đó điều trị và bồi dưỡng cấp tốc cho thật khỏe…Hai, đồng chí phải đi học ngay một lớp bổ túc cho biết đọc, biết viết..
THÀ: Đi học? Báo cáo Đại tướng, tình hình chiến trường đang lúc dầu sôi lửa bỏng thế này thì tôi học sao vô ạ?
LÊ TRỌNG TẤN: Không vô cũng cố gắng nhét cho vô. Đến như tôi với Trung tướng Hoàng Văn Thái đây mà sáng mai cũng phải lên đường đi học rồi đấy..
THÀ: Thật sao? Các thủ trưởng cao cấp mà cũng phải đi học sao?
HOÀNG VĂN THÁI: Phải học. Cuộc chiến đấu sắp tới chúng ta phải trực tiếp đánh bọn Mỹ, một đội quân hiện đại bậc nhất thế giới..Chúng ta không thể không tự nâng cao kiến thức của mình.
THÀ: Ý thủ trướng nói, sắp tới bọn Mỹ sẽ trực tiếp nhảy vào miền Nam sao? Chúng ta sẽ trực tiếp đánh quân Mỹ sao?
LÊ TRỌNG TẤN: Đúng. Chính Đại tướng Tổng tư lệnh đã nói như thế đấy.
ĐẠI TƯỚNG:Không phải tôi nói mà là Bác Hồ nói..
THÀ: Bác Hồ?..
ĐẠI TƯỚNG:Bác đã nói với tôi ngay khi tiếng súng chống Pháp vừa mới chấm dứt. Chỉ có Hồ Chí Minh mới có tầm nhìn xa trông rộng như thế.
THÀ: ( Bồi hồi) Bác Hồ…Đồng bào trong đó nhớ Bác lắm, Bác ơi!..
Đèn tắt.
Cảnh 4
Gần 2 năm sau. Tháng 10 năm 1962. Biển Đồ Sơn.Trên phông chính là cảnh biển đêm.Tiếng sóng biển ầm ì - Suốt cảnh này tiếng sóng lúc to lúc nhỏ rất sốt ruột.
( Các sĩ quan chỉ huy Đoàn tàu Phương đông I đứng đón Đại tướng trên bến. Đại tướng cùng Trợ lí bước nhanh vào)
CHỈ HUY TÀU: Báo cáo Đại tướng Tổng Tư lệnh, tàu Phương đông 1 đã sẵn sàng xuất phát, xin mệnh lệnh của Tổng tư lệnh!
ĐẠI TƯỚNG: Sức khỏe các thủy thủ thế nào, có đủ sức vượt biển trong thời gian dài không?
CHÍNH TRỊ VIÊN: Báo cáo Đại tướng, sức khỏe và tinh thần bộ đội đều rất tốt. Tàu Phương đông 1 sẵn sàng hoàn thành nhiệm vụ.
ĐẠI TƯỚNG: Rất tốt. Nhưng các đồng chí cũng phải chuẩn bị thuốc men đầy đủ. Bây giờ là tháng 10, biển đông bước vào mùa bão. Chúng ta chọn thời điểm này để xuất phát là cố tình đánh lạc hướng địch. Tuy nhiên sẽ phải chống chọi lại với gió to sóng lớn.(ngừng ngắn) Đã nghiên cứu kĩ đường đi rồi chứ?
CHỈ HUY TÀU: Báo cáo Đại tướng, chúng tôi đã nghiên cứu kĩ. Hơn nữa, trong chuyến đi này, đơn vị được sự hướng dẫn trực tiếp của một đồng chí từ trong nam ra, rất thông thạo luồng lạch.
ĐẠI TƯỚNG:Thế hả? Là đồng chí nào thế?
CHỈ HUY TÀU: ( Quay người gọi xuống tàu) Đồng chí Thà, lên gặp thủ trưởng!
ĐẠI TƯỚNG: ( Ngạc nhiên) Đồng chí Thà?
( Thà chạy lên, đứng nghiêm)
THÀ: Báo cáo Đại tướng..Tôi sẵn sàng chấp hành nhiệm vụ!
ĐẠI TƯỚNG:Sao lại thế? Nhiệm vụ tôi giao cho đồng chí năm ngoái đã hoàn thành chưa?
THÀ: ( lúng túng) Báo cáo Đại tướng, em đã hoàn thành..được hai phần ba..còn..xin nợ lại một phần ạ.
ĐẠI TƯỚNG: Thế nào là hoàn thành hai phần ba?
THÀ: Dạ..về sức khỏe, em đã được bồi dưỡng rất tốt. Bây giờ em có thể vượt biển liên tục hàng trăm ngày liền ạ. Còn về học..
ĐẠI TƯỚNG:Về học thì sao? Không chịu khó học phải không?
THÀ: ( Cuống) Dạ không đâu ạ. Em đã rất cố gắng..nhưng quả thật khó quá..Khó hơn vượt biển nhiều..( nhiều người tủm tỉm cười) Tuy nhiên em cũng quyết tâm chấp hành mệnh lệnh của Đại tướng..Em đã biết đọc, biết viết chữ..nhưng..còn xấu ạ..
ĐẠI TƯỚNG: (Quay sang trợ lí) Này..cho mình tờ giấy và cây bút..( Trợ lí mở xắc cốt lấy)Đây..đồng chí viết thử mấy chữ tôi xem..
THÀ: ( Lo lắng) Dạ..viết thử?
CHÍNH TRỊ VIÊN: Cứ viết đi, mạnh dạn lên..
THÀ: Nhưng..em viết chữ gì ạ?
CHỈ HUY TÀU: Chữ gì cũng được, chữ gì mà cậu thường xuyên tập viết đấy..Viết đi..nếu không Đại tướng không cho đi đấy.
( Thà bặm môi, tay hơi run, lấy hết sức viết.)
THÀ: ( Đưa cho Đại tướng) Báo cáo..em viết xong rồi ạ.
ĐẠI TƯỚNG:(Cầm lên, khẽ kêu lên) Bác Hồ..( Mọi người chuyền tay nhau xem)
THÀ: Báo cáo các thủ trưởng..Em đã có khuyết điểm..khuyết điểm rất nặng. Bác Hồ và Đại tướng đã giao nhiệm vụ cho em phải học biết đọc, biết viết. Em cũng đã rất cố gắng. Suốt ngày em tập viết tên Bác… vì em biết, suốt ngày suốt đêm không lúc nào Bác không nhớ về đồng bào của em ở trong đó..Nhưng em chưa thể viết tên Bác thật đẹp để trở về viết cho bà con cô bác trong đó coi..Nhưng các thủ trưởng ơi, việc học sau này còn nhiều thời gian, nhiệm vụ này nhất định em sẽ hoàn thành. Nhưng chuyến tàu với hơn 30 tấn vũ khí này là vô cùng quan trọng. Em không muốn các thủ trưởng phải lò dò đi theo mấy cái chữ trên bàn đồ. Em có thể nhìn thẳng vào từng ngọn sóng mà biết sức gió, nhìn thẳng vào màn đêm mà nhận ra hướng đi..Đại tướng ơi, Đại tướng hãy cho em đi chuyến này. Nếu tàu cập bến thành công, em hứa sẽ quay trở ra tiếp tục nhiệm vụ học tập.
ĐẠI TƯỚNG: ( Xúc động) Được. Tôi đồng ý..( Tất cả reo lên, ôm lấy Thà) Các đồng chí! ( tất cả đứng nghiêm) Đồng chí Thà nói rất đúng. Chuyến tàu đêm nay vô cùng quan trọng và đặc biệt. Nó quan trọng không phải chỉ vì vận chuyển được một số lượng vũ khí lớn vào cho chiến trường Miền Nam mà nó sẽ mở ra một con đường lịch sử. Đường Hồ Chí Minh trên biển. Các đồng chí là những chiến sĩ cảm tử mở đường. Bác Hồ, Bộ chính trị và Quân ủy sẽ dõi theo từng bước đi của Phương đông 1.
TẤT CẢ: ( Đồng thanh) Chúng tôi xin hứa hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
( Đại tướng ôm chặt từng người. Các sĩ quan xuống tàu. Tiếng máy nổ. Tàu nhổ neo. Tiếng sóng dội to hơn. Đại tướng vẫy tay. Đèn tối dần. Ánh sáng chỉ còn tập trung vào hình ảnh Đại tướng)
Lời kể của Đại tướng: Đêm 11 tháng 10 năm 1962 là một đêm đặc biệt. Những người lính cảm tử trên chuyến tàu vỏ gỗ đầu tiên đã ra khơi. Tiếng sóng biển Đồ Sơn cứ cồn cào mãi trong tôi..Tôi trở về Hà Nội mà lòng cứ cồn cào bởi tiếng sóng. Cán bộ chiến sĩ của quân đội ta thật anh hùng, họ chấp nhận mọi hy sinh không có mảy may băn khăn do dự. Nhưng những người chỉ huy như chúng tôi thì không sao yên lòng được…Suốt thời gian đợi tin chuyến tàu Phương đông 1, tôi hầu như không ngủ được.
( Đèn sáng dần, sân khấu trở lại không gian phòng làm việc của Đại tướng ở Bộ Tổng. Đại tướng gọi điện thoại)
ĐẠI TƯỚNG:A lô..Tôi, Văn đây. Đã có tin tức về tàu Phương đông chưa?
TIẾNG TRỢ LÍ: Báo cáo Đại tướng, tàu mới đi có một ngày mà..
ĐẠI TƯỚNG: (Ngẩn ra) Mới một ngày hả? Ừ..đúng thế..Mới một ngày. Nhưng mà này, tôi giao nhiệm vụ cho đồng chí phải theo giõi sát từng giờ, từng ngày, có tin gì phải báo cáo ngay cho tôi nhé.
TIẾNG TRỢ LÍ: Rõ.
( Ánh sáng thu nhỏ tập trung vào hình ảnh Đại tướng cúi sát vào tấm bản đồ, cây bút chì đang lần theo nét vẽ hướng con tầu trên biển. Trên phông lớn, biển đêm sóng lớn, con tàu không số chồm lên sóng lầm lũi tiến về phía trước.)
Lời kể của Đại tướng: Một ngày, hai ngày, ba ngày..rồi bảy ngày..tám ngày trôi qua. Ngày nào tôi cũng hỏi nhưng cơ quan tác chiến đều trả lời là vẫn không nhận được tin tức. Tôi không phải là người sợ thất bại, nhưng với chuyến đi này..nếu vẫn không thành công như chuyến đi thử nghiệm đầu tiên cuối năm 1959 thì con đường tiếp tế cho chiến trường thật sự bế tắc. Còn nếu thành công, 30 tấn vũ khí trên tàu Phương đông 1 đủ trang bị cho một tiểu đoàn. Như thế, chỉ cần 1 tiểu đội thủy thủ, một tuần vượt biển sẽ sánh bằng 1500 người gùi thồ 5 tháng ròng rã trên đường Trường Sơn…Với quân ủy Trung ương, việc mở cho bằng được đường tiếp tế trên biển là nhiệm vụ sống còn. Thử hỏi làm sao tôi không sốt ruột được.
ĐẠI TƯỚNG: (Quay điện thoại) A Lô, Cục 2 phải không? Tôi, Văn đây. Có tin tức tình báo nào liên quan đến đụng độ trên biển không? Ý tôi muốn nói, có tin nào đại để là tàu chiến của Mỹ đụng độ với tàu được cho là của ta không? Không hả? Các dồng chí theo giõi sát tình hình, có tin gì phải báo cáo ngay cho tôi..( Đặt máy..thẫn thờ)
( Đèn sân khấu sáng hơn. Chuông điện thoại. Đại tướng chồm tay lên tổ hợp.)
ĐẠI TƯỚNG: Tôi Văn đây!..( Trầm lại) Anh Ba à? Vẫn chưa anh ạ..Vâng..cơ quan tham mưu vẫn đang túc trực từng phút..Tôi biết các anh đang rất sốt ruột. Tôi cũng vậy..Vâng, nếu có tin tôi sẽ báo cáo anh ngay..( Đặt máy..đi lại..Lại có tiếng chuông, cầm vội tổ hợp lên) A lô..( sững ra..khẽ) Thưa Bác..vâng..Xin lỗi Bác, vẫn chưa có tin gì ạ..Anh Ba, anh Năm, anh Tô đều liên tục điện hỏi..Dạ..xin Bác cứ yên tâm. Nếu có tin tôi sẽ báo cáo với Bác ngay ạ..( Thẫn thờ đặt máy..) Bác..Bác đừng quá lo nghĩ..nhất định quân đội sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà Bác giao..
( Ánh sáng lại thu nhỏ rồi tắt hẳn. Đèn sáng lại toàn sân khấu. Nhiều sĩ quan cao cấp của Quân ủy đã có mặt quanh bàn làm việc của Đại tướng. Tất cả cùng dán mắt vào bản đồ..Trợ lí đi nhanh như chạy vào, đứng nghiêm, tiếng nói như run lên..)
TRỢ LÍ: Báo cáo Đại tướng Tổng tư lệnh..( Tất cả quay nhanh lại nhìn)
ĐẠI TƯỚNG: Thế nào, đã có tin rồi phải không? ( Trợ lí cố ghìm xúc động) Đồng chí nói đi chứ?
TRỢ LÍ: Báo cáo anh Văn..Báo cáo các đồng chí Quân ủy..đã có điện của Tỉnh ủy Cà Mau..
ĐẠI TƯỚNG: Đọc đi.
TRỢ LÍ: ( Đọc)“Tàu Lê Văn Một, Bông Văn Dĩa đã về tới nơi ngày 16 tháng 10! An toàn, đầy đủ. Các đồng chí trên tàu đều khỏe mạnh.
( Tất cả các sĩ quan đều reo lên. Riêng Đại tướng đứng sững người, khẽ nghiêng mặt che những ngấn nước mắt. Mọi người quay lại, chợt im lặng nhìn Đại tướng, xúc động dâng tràn)
TẤT CẢ: Anh Văn!..
ĐẠI TƯỚNG: ( Quay nhìn mọi người, mặt rạng lên niềm hạnh phúc. Hai tay ông dang rộng)Các đồng chí..Chúng ta đã hoàn thành được một nhiệm vụ thật sự nặng nề. Hãy chúc mừng đoàn tàu không số..Chúc mừng Hải quân Việt Nam.
( Các sĩ quan áp sát người vào trong vòng tay của Đại tướng. Ông ôm chặt họ)
ĐẠI TƯỚNG: Hãy báo cáo ngay với Bác và anh Ba!
TRỢ LÍ: Rõ.
Đèn tắt.